Chương 10: (Vô Đề)

Đàm phủ ký là một nhà hàng đặc biệt, chủ nhân họ Đàm. Nghe nói tổ tiên là quan lớn, thích mỹ thực, bởi vì món ăn chưa đủ đa dạng, các đầu bếp vì vậy cạnh tranh đổi mới món ăn.

Sau đó, Đàm phủ suy sụp, con cháu không nghề nghiệp, ăn không ngồi rồi đến không còn gia sản, bảo đầu bếp trong nhà làm món sở trường nhằm tìm sinh kế, mỗi đêm chỉ mở ba bàn.

Đến hơn trăm năm, Đàm phủ ký vẫn lưu giữ truyền thống mỗi đêm chỉ mở ba bàn, nhất định phải đặt trước ba ngày.

Ông ngoại của Sùng Hoa rất thích thức ăn và hoàn cảnh nơi này nên mỗi tháng sẽ đến một hai lần, Sùng Hoa cũng thường đến cùng ông, mấy năm qua, cũng coi như quen biết chủ quán, sau đó lão tiên sinh qua đời, Sùng Hoa chưa từng trở lại.

Nhưng một thời gian dài không đến Đàm tiên sinh vẫn còn nhớ rõ cô, cho cô thuận tiện, để cô đặt được chỗ.

Đàm phủ ký tọa lạc ở một con hẻm tầm thường, từ bên ngoài thoạt nhìn tựa như là một nhà dân phong cách cổ xưa. Con hẻm rất chật hẹp, chỉ đủ một chiếc xe đi qua.

Đi vào cửa trước, liền thấy một sân nhà, mặt đất khảm gạch xanh, tuy nói là sân nhà, nhưng cũng không lộ vẻ u ám, ngược lại có một loại cảm giác năm tháng của di tích lịch sử.

Khách hàng đến ăn ở những nơi độc lập, phân bố ở hai gian đông tây.

Nhã gian trang trí ý nhị mười phần, đá vân mẫu bình phong gỗ tử đàn, đèn đồng chu tước, làm cho người ta có cảm giác như xuyên qua trăm ngàn năm thời gian, trở lại vương triều trước đây.

Sùng Hoa trước hết mời Thôi Trinh ngồi xuống, sau đó tự mình ngồi dối diện nàng, vừa nhấc mắt liền thấy Thôi Trinh bình yên tĩnh tọa, cả người thanh tao lịch sự, tựa như dung nhập vào phong cảnh cổ đại dạt dào ý vị, trong nháy mắt, khiến năm tháng vĩnh hằng.

Nàng có mị lực như vậy.

Sùng Hoa ngẩn ra một chút, cô cười rộ lên: "Chị có xem một bộ phim tên Trở Lại Chốn Cũ không, khung cảnh bên trong, đem năm tháng tang thương dung nhập với phong cách hiện đại tươi mát, hình ảnh cuối cùng, cảm giác thời gian sềnh sệch loãng đi, dây thường xuyên phủ kín mặt tường, năm tháng tuy rằng trôi qua, nhưng người vẫn là người đó.

Một màn ảnh, tạo điểm nhấn cho cả một bộ phim.

"Cô nói là một bộ phim kinh điển của thế kỷ trước, cách xử lý hình ảnh, cách tô đậm bầu không khí trong phim vẫn là đỉnh cao mà giới điện ảnh khó có thể vượt qua. Thôi Trinh đương nhiên xem qua:"Thế nào?

"Sùng Hoa và nàng cũng xem như có chút quen biết, cho nên khi tiếp xúc thái độ cũng tự nhiên hơn:"Chính là loại cảm giác này, giống chị." Cô nói xong, mi tâm thoáng nhíu một chút, có vẻ có chút bất mãn đối với cách diễn đạt không hoàn chỉnh của mình.

Cô nỗ lực suy nghĩ một chút, rốt cuộc nghĩ ra tám chữ, mi mục như sơ, tuế nguyệt như cố, cô vừa định mở miệng thì đột nhiên phản ứng kịp, tám chữ này không chỉ quen thuộc mà còn rất ái muội, cho nên vẫn chỉ dùng mỉm cười che giấu:

"Em nói không được, nói cho cùng em hiểu."

Thôi Trinh đang nghiêng đầu chăm chú nghe, cuối cùng nghe cô nói một câu mang chút ý trên chọc như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ lại dung túng liếc nhìn cô một cái.

Món ăn từng món được dọn lên, không coi là nhiều, mỗi món đều là tỉ mỉ chế biến, từ màu sắc đến hương vị, mỗi một thứ đều ôm lấy vị giác.

Sùng Hoa cũng biết mình nói nửa bỏ nửa thật ra là thất lễ, vì vậy ra sức giới thiệu, dùng đũa chung gắp thức ăn cho Thôi Trinh.

Cô chọn nơi này, thứ là bởi vì cô và Thôi Trinh đều là nhân vật công chúng, cần nơi an tĩnh lại có không gian cá nhân, chí ít sẽ không bị người làm phiền, thứ hai cũng là cảm thấy món ăn ở đây quả thực tinh tế, Thôi Trinh đại khái sẽ thích.

Thôi Trinh xem ra tựa hồ quả thật thỏa mãn, nàng nhìn Sùng Hoa, ý bảo cô không cần gắp cho nàng:

"Em cũng ngồi xuống đi, ăn nhiều một chút."

Theo nàng, Sùng Hoa quá gầy, so với kiếp trước còn muốn gầy yếu nhiều lắm.

Sùng Hoa cũng không có chấp nhất, nghe lời nàng mà ngồi xuống, nuốt xuống một ngụm thức ăn, tùy ý trò chuyện:

"Năm nay chị có bộ phim nào sắp công chiếu không?"

Thôi Trinh hai năm qua thật ra đã không nhận tham gia phim điện ảnh, đến địa vị của nàng, chất lượng quan trọng hơn. Kịch bản tốt và đạo diễn giỏi, thật ra rất cần vận khí mới gặp được.

"Nếu như thuận lợi, sẽ có một bộ."

Thôi Trinh múc chén canh, bưng cho Sùng Hoa.

Sùng Hoa tiếp nhận:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!