Chương 5: (Vô Đề)

"Tuy đương kim thánh thượng không còn khinh thường thương nhân, nhưng cái danh thương gia phu nhân vẫn không được dễ nghe."

"Sở gia đã góp quan cho triều đình, chính tứ phẩm, tuy không có thực quyền nhưng danh tiếng cũng không đến nỗi khó nghe."

Đôi mắt y sáng rực, y nhìn ta:

"Mạc Hoà Yên, gả cho ta, nàng thấy sao?"

Hóa ra thật sự là không đợi ta suy xét một chút nào sao?

Tấn Ninh Diễn đã chắc thắng từ đầu, cho rằng ta chỉ là đang trì hoãn thời gian để an ủi hai nhà kia.

Tô Minh Thanh đêm qua đã lẻn vào trong viện của ta.

Sở Mặc sáng nay đã chờ ta ở ngoài phủ.

Người nào cũng từng bước ép sát ta.

Ta khẽ thở dài, nhìn về phía Tô Minh Thanh vẫn đang nhắm mắt ngủ say, khẽ nói:

"Ngươi hạ thuốc hắn sao?"

Đúng vậy.

Sở Mặc thản nhiên trả lời:

"Hắn không nên đến quấy rầy chúng ta."

"Là bỏ vào trong hương sao?" Ta nâng chén trà lên, uống một ngụm nữa, chậm rãi thưởng thức:

"Thuốc giải nằm trong trà của ngươi và ta?"

Chẳng trách lại có một chút vị đắng.

Y mỉm cười gật đầu:

"Nàng quả nhiên thông minh."

Cuộc hẹn hôm nay, y đã bộc lộ thành ý của y, tâm ý của y, và, thủ đoạn của y.

Ta đứng dậy:

"Vở kịch này không thú vị, trong nhà tiểu nữ có việc gấp, xin cáo lui trước."

Sở Mặc cũng đứng dậy theo, mắt y lóe sáng, ánh mắt như nhìn con mồi rơi lên người ta, rất lâu sau mới nói:

"Lần sau sẽ sắp xếp cho nàng một vở kịch hay hơn."

Ta khẽ gật đầu, quay người rời đi.

Tô Minh Thanh vừa nãy còn ngủ ngon lành, thoáng chốc đã mở mắt dậy, đuổi theo ta: Chờ ta với!

Ta hơi giật mình:

"Ngươi tỉnh từ lâu rồi sao?"

Hắn ngẩng đầu lên: Đương nhiên.

"Mê dược này tuy lợi hại nhưng nội lực của ta thâm hậu, đã sớm bức ra ngoài rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!