Chương 2: (Vô Đề)

Ta hít sâu một hơi:

"Phụ thân, cuối cùng người còn giấu cpn bao nhiêu chuyện nữa?!"

Ông ho khan, lau mồ hôi trên trán:

"Chắc là không còn nữa đâu."

Thấy ánh mắt ta nguy hiểm, phụ thân ta vội vàng nói:

"Trước sinh thần mười tuổi của con, nhà ta từng có khách đến, còn ở lại trong phủ một ngày, con còn nhớ không?"

Ta lắc đầu:

"Không có ấn tượng gì cả."

"Vị khách đó dẫn theo một vị công tử nhỏ, tuổi tác ngang con, con còn chơi đùa rất lâu với vị công tử nhỏ đó ở sau viện."

Ta nhớ ra rồi.

Là một vị công tử họ Tô.

Hắn dung mạo như ngọc tạc, tuy cùng tuổi với ta nhưng đã cao hơn ta một cái đầu.

Ta thả diều sau hậu viện, bất cẩn làm diều mắc vào cây.

Vị công tử nhỏ này liền chủ động xin lấy diều xuống giúp ta.

Hắn nói hắn biết võ công, còn giỏi nhất là khinh công, chuyện nhỏ này không đáng kể.

Kết quả hắn lảm nhảm hồi lâu, cuối cùng chọn cách leo cây. Sau đó hắn bị mắc kẹt trên cây, không lên được, cũng không dám xuống.

Ta:

"Biết võ công? Giỏi nhất là khinh công?"

Hắn ôm chặt thân cây, mặt đỏ bừng:

"Cây này… cây này quá kỳ quái!! Nó hút mất nội lực của ta rồi!"

Sau đó hắn trợn mắt nhìn ta leo lên cây, lấy diều xuống.

Ta thậm chí còn dư sức vừa leo vừa chế nhạo hắn: Hút mất nội lực?

Mặt hắn càng lúc càng đỏ, cuối cùng òa một tiếng, khóc ầm lên.....

Chuyện cũ nghĩ lại mà đau đớn lòng.

Lúc đó ta chưa lớn lắm, mặt mày vàng vọt, gầy gò, đột nhiên thấy vị công tử này khí phách phi phàm, khiến ta trông như đứa nha hoàn nhóm lửa, lời nói ra không có tí lễ độ nào.

Nhưng tại sao hắn lại không muốn hủy hôn với nha hoàn nhóm lửa?

Chắc chắn là hắn oán hận trong lòng, muốn lấy ta về để hành hạ ta.

Khá lắm Tô Minh Thanh, hắn đang muốn bày ra một ván cờ lớn!

Nhưng phụ thân ta lại nói ta dùng lòng tiểu nhân mà đo lòng quân tử, năm nào hắn cũng gửi đến rất nhiều lễ vật tinh xảo quý giá.

Ta lại sửng sốt một lần nữa:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!