- Tôn hầu, đây là Đổng Tây Bình muốn bỏ qua Giang Lăng, trực tiếp đoạt Tương Dương... Y lần này chuẩn bị một trận giải quyết chiến sự Kinh Bắc, chính là xạ nhân tiên xạ mã, cầm tặc tiên cầm vương. Nếu Tương Dương thất thủ, thì cho dù bảo vệ được Giang Lăng cũng không còn ý nghĩa gì.
Hơn nữa hắn chỉ cần vây Giang Lăng, sau khi đoạt được Tương Dương thì có thể trực tiếp uy hiếp Nam Dương. Ta cũng biết trên chiến trường Kinh, Dự, Đổng Tây Bình căn bản không muốn quyết chiến cùng Lưu Bị ở Nhữ Nam. Y chỉ cần đoạt được Nam Dương là có thể tạo thành thế giáp công Nhữ Nam.
Tương Dương thất thủ, Nam Dương tất phá. Nếu như Nam Dương mất, Nhữ Nam nhất định sẽ xảy ra hỗn loạn... Nếu Nhữ Nam cũng mất nốt...
Gia Cát Lượng không nói tiếp mà nhìn Tôn Sách:
- Tôn hầu, chúng ta phải lập tức xuất binh, tiếp viện Tương Dương.
Tôn Sách gật đầu:
- Lời Khổng Minh chính hợp ý ta. Ta đã chỉnh bị binh mã, đến khi rạng sáng sẽ gấp rút tiếp viện Lưu Cảnh Thăng Tương Dương. Có điều, nếu như ta rời Giang Hạ...
Gia Cát Lượng trầm ngâm chốc lát:
- Nếu như Tôn hầu tin Khổng Minh, Khổng Minh nguyện tạm lưu Giang Hạ.
Tôn Sách quan sát Gia Cát Lượng từ trên xuống dưới một hồi, đột nhiên sảng khoái mỉm cười:
- Khổng Minh, ta tin ngươi.
Phải nói Tôn Sách là một người rất có đảm lược, hơn nữa nhìn người rất chuẩn. Cũng có phong thái dùng người không nghi, nghi người không dùng.
Nếu như là người khác, sợ là rất khó tin tưởng Gia Cát Lượng.
Thế nhưng Tôn Sách lại dám quyết đoán như vậy, giao hậu phương của mình cho một người không thuộc phe mình.
Cho nên trong diễn nghĩa, sau khi Tào Tháo nghe được tin Tôn Sách chết thì như trút được gánh nặng, lúc đó mới dám khai chiến với Viên Thiệu.
Gia Cát Lượng cũng không khách khí, lập tức thảo luận chi tiết cùng Tôn Sách.
Hai người trong đại trướng nói chuyện trắng đêm, bất tri bất giác đã đến lúc gà báo sáng.
Tôn Sách toàn thân khôi giáp, sai người nổi trống thăng trướng, chuẩn bị phân công nhiệm vụ gấp rút tiếp viện Tương Dương. Nhưng đúng lúc này, một con khoái mã xông vào trong quân doanh.
Sĩ tốt trên lưng ngựa ngã nhào trước trướng, lớn tiếng gọi:
- Ta là sứ giả của Trình Phổ tướng quân, có chuyện quan trọng bẩm báo.
Tôn Sách nghe ngoài trướng có rối loạn, vì vậy đỡ kiếm bước ra ngoài, đến trước mặt binh sĩ kia trầm giọng nói:
- Trình tướng quân có chuyện gì bẩm báo.
Nhìn binh sĩ kia tóc tai bù xù, dáng dấp khổ sở, trong lòng Tôn Sách dấy lên dự cảm mơ hồ.
Chỉ thấy binh sĩ lấy từ trong lòng ra một phong thư, hai tay dâng lên. Tôn Sách nhận lấy, vội vàng xé ra lướt qua.
Sắc mặt hắn nhất thời trở nên trắng bệch, tay khẽ run.
Hắn lẩm bẩm:
- Sao có thể? Sao có thể như vậy?
Gia Cát Lượng bước lên hỏi:
- Tôn hầu, đã xảy ra chuyện gì?
Tôn Sách hít sâu hai hơi, cố gắng bình ổn tâm tình, lệnh cho thân vệ bên người dẫn sĩ tốt kia xuống, sau đó xoay người bước vào đại trướng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!