*Số chương bị nhảy nhưng nội dung vẫn xuyên sốt bình thường nhé, không sao không sao :)Từ trên sườn núi lại lao xuống một thớt bạch mã, ngồi phía trên là một nàng nữ tướng, tuổi ước chừng khoảng mười bảy, mười tám, một thân ngân giáp, tay cầm một thanh ngân thương, trên đỉnh đầu còn cắm một sợi lông linh kê, áo choàng màu trắng đón gió bay phần phật, hướng mắt lại nhìn thì chỉ biết có hai chữ!
Xinh đẹp! Mặt trái xoan, mày liễu cong cong, phấn mặt má đào, một đôi mắt hạnh nhìn xinh đẹp vô cùng. Nàng ta xuống triền núi, ngạc nhiên quát to:
"Phu quân, chàng làm cái gì thế? Như thế nào lại quỳ ở chỗ này?"Thanh âm cực kỳ dòn dã, cực kỳ dễ nghe.
Đổng Phi mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn Bùi Nguyên Thiệu rồi lại nhìn nữ nhân kia.
"Lục Y, nàng kia vừa gọi hắn là…. Phu quân?"
"Hình như là kêu như vậy."
Đổng Phi dục ngựa tiến lên, định mở miệng nói chuyện nào ngờ nữ tướng kia chỉ thương vào vào mặt Đổng Phi quát lớn:
"Tên sửu quỷ kia, ngươi sử dụng yêu pháp gì? Vì sao phu quân ta thấy ngươi là quỳ xuống? Mau mau cởi đi yêu pháp, nếu không đừng trách ta thương hạ vô tình."
Mà người quỳ trên mặt đất chính là người lúc trước ở Kim Thành lạc với Đổng Phi, Bùi Nguyên Thiệu. Chỉ thấy khuôn mặt hắn đỏ bừng, biểu tình xấu hổ vô cùng.
Đổng Triệu cũng với những người quen biết hắn đều mang theo nụ cười phi tiếu nhìn hắn làm cho Bùi Nguyên Thiệu hận ở trên mặt đất không có cái động mà chui vào. Hắn vội vàng đứng dậy duỗi tay kéo bàn tay đang cầm thanh ngân thương hạ xuống.
"Phu quân, chàng kéo tay ta làm gì?"
Ha ha ha…Đám người Đổng Triệu ở trên ngựa cất tiếng cười to, chọc cho nữ tướng kia càng thêm tức giận, lớn tiến quát:
"Không cho cười, nếu không ta bắn chết các ngươi." Đám người lập tức bịt miệng không cười nữa, nhưng tiếc phì cười vẫn không cản lại được.
"Đằng Lệ Nhi, không được được nói bậy, thấy chủ công của ta sao còn vỗ lễ."
"Hắn chính là chủ công mà chàng nhớ mãi không quên sao? Bộ dạng sao lại xấu như vậy, nếu so với phu quân của ta thì quả thực phu quân của ta anh tuấn hơn thập bội."
Đổng Phi ngồi trên ngựa muốn mở miệng cũng không phải, mà không mở miệng cũng không phải, cho nên khuôn mặt đen biến thành tử sắc. Lục Y ngồi trên ngựa cười cong cả thắt thưng, ngay cả Sư tông thú đi theo phía sau cũng không ngừng phát ra tiếng phì phì tựa hồ như đang cười nhạo.
Bùi Nguyên Thiệu hổn hển nói:
"Đằng Lệ Nhi, nếu người tiếp tục nói hươu nói vượn thì ta sẽ không thành thân với ngươi!"
"Phu quân chớ nói như vậy, chàng nếu bỏ Lệ Nhi thì Lệ Nhi biết làm cái gì bây giờ…. Tên sửu quỷ, không đúng, là chủ công.
Bá Hầu luôn nhắc đến ngươi, con nói nếu ngươi không đến thì sẽ không đáp ứng thành thân với ta, ngươi hiện tại đã ở đây thì nhanh đáp ứng, để ta cùng với Bá Hầu sớm thành thân một chút.
"Khương nữ nói chuyện không che đậy lại mang theo cỗ hương vị chất phác tự nhiên. Đổng Phi nở nụ cười, từ trên lưng tượng long nhảy xuống, sải bước đi tới nói:"Bá Hầu, biệt lai vô dạng?Chủ công….
"Bùi Nguyên Thiệu không nói gì, chỉ thấy lệ chảy ra:"Nguyên Thiệu vô dụng để mất cửa thành làm cho chủ công bị hãm vào tuyệt địa, tội đáng chết vạn lần.Rắm nói, cái gì rội đáng chết vạn lần? Con người chỉ có một lần chết làm sao có thể chết vạn lần? Lời này của ngươi ta không thích nghe.
Hơn nữa chuyện tình ở Kim thành cũng không thể trách ngươi, Hàn Toại mang theo nhiều người như vậy cho dù là ta thì chỉ sợ cũng không thể bảo vệ được a.Nhưng mà chủ công, ta…Tốt lắm, tốt lắm, chúng ta không cần nói đến việc này nữa. Đúng rồi, tại sao ngươi ở chỗ này?
Cô gái đó là ai?
"Không đợi cho Bùi Nguyên Thiệu mở miệng thì Đằng Lệ Nhi đã dành trước trả lời:"Sửu quỷ….. Không đúng, là chủ công. Là ta cứu Bá Hầu, chúng ta là Bạch mã khương nhân, mấy ngày trước Đốt đương khương muốn tấn công chúng ta, nhưng sao không biết lại tự nhiên rút lui.
Bá Hầu nói muốn đi tìm ngươi, ta lo lắng hắn đi một người sẽ gặp nguy hiểm cho nên cùng dẫn theo người đi với hắn, cách đây không lâu nơi này còn có Kim thành quận binh cho nên chúng ta không dám vọng động, vì thể ở đây trông chừng sơn khẩu, không ngờ các ngươi lại đến đây.
"Đằng Lệ Nhi nói có điểm loạn nhưng Đổng Phi lại hiểu. Hắn cúi người chắp tay hành lễ,"Đa tạ cô nương đã cứu Bá Hầu một mạng, Đổng Phi cảm kích vô cùng.
"Một động tác vô cùng đơn giản lại làm cho Bùi Nguyên Thiệu cùng với đám người đằng sau lưng của Đổng Phi cảm động vô cùng, đi theo chủ công như vậy thì dù có chết cũng đáng? Nào biết mắt hạnh của Đằng Lệ Nhị trừng lên,"Ngươi cũng thật là kỳ quái. Ta cứu phu quân nhà ta, ngươi cần gì phải tạ ơn?
"Một câu này làm cho Đổng Phi đỏ mặt tía tai. May mắn Lục Y tiến đến giải vậy,"Đằng Lệ Nhi cô nương, xin hỏi Bạch Mã khương Đằng Tử Câu là gì của ngươi?Ngươi nói Bạch Mã đại vương sao? Ta cùng với người không có quan hệ …. Như thế nào, các ngươi chẳng lẽ còn nhận biết cả Bạch mã đại vương?Đổng Phi trả lời:Chúng ta hôm nay chạy tới là muốn nương tựa vào hắn.Đại vương tính tình không tốt, hơn nữa lại không thích người Hán, ngươi có thể đi tìm đại vương nương tựa nhưng không thể mang theo Bá Hầu.
"Khuôn mặt của Bùi Nguyên Thiệu đỏ lên, định mở miệng giải thích. Lúc này Lục Y cười nói:"Lệ Nhi cô nương chớ sốt ruột, chúng ta sẽ không ép phu quân của ngươi. Bất quá chúng ta có phải hay không tìm kiếm địa phương để nói chuyện?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!