Cảm giác như toàn bộ sức lực bị rút cạn, ta đứng sững người, chẳng còn đủ tâm trí để hỏi ba người họ rốt cuộc nghĩ gì về ta, nghĩ gì về người tỷ tỷ này.
Cuối cùng, ta cũng không biết mình đã về nhà bằng cách nào.
Khi tỉnh dậy từ cơn ác mộng, trời vẫn còn khuya. Ta càng có thêm quyết tâm phải hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Trình.
Hai năm nay, Trình Trác và Trình Việt đều chuẩn bị tham gia kỳ thi Hương. Trình Việt thì chỉ như làm cho có, nhưng Trình Trác lại nuôi tham vọng đỗ đạt công danh.
Những năm qua, bọn họ tự quản lý số bạc của mình, nhưng không biết tiết chế, suốt ngày cùng bạn bè đi ăn quán hoặc tham gia các buổi thi thơ tốn kém.
Tiền bạc của họ đã cạn kiệt.
Trình Nhu đã gả vào nhà trưởng thôn, không thể dựa vào được nữa, nhưng họ biết ta vẫn còn chút tiền.
Chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng để ta rời đi.
Ta ngã bệnh, mấy ngày liền không ra quầy bán hàng. Trong thời gian đó, Chu bà bà đã đến thăm ta một lần. Ta mê man, không rõ đã nói gì với bà.
Lúc này, lại có tiếng gõ cửa.
Ta gắng sức đứng dậy mở cửa, hóa ra là Điền đại ca.
Nghe nói ta bệnh, lại thấy mấy ngày nay ta không ra quầy, nên hắn ghé qua xem. Hắn mang theo một hộp điểm tâm, nhưng ta chẳng còn chút khẩu vị nào.
Điền đại ca nói: "Nhìn cô nương thông minh như vậy, sao đến lúc cần lại không nghĩ ra? Họ chỉ nói không cho cô lập hộ tịch riêng, nhưng đâu có cấm cô lấy chồng? Dù sao cô cũng đã ký văn thư cắt đứt với nhà họ Trình, không còn là người nhà đó nữa.
Cô có thể tìm một người để gả, như cách đã sắp xếp cho muội muội vậy.
"Ta im lặng, bởi ta không muốn lấy chồng. Hắn nói thêm:"Cô nương có thể tìm một người đáng tin, làm đám cưới giả, xử lý xong chuyện hộ tịch rồi hòa ly. Chỉ cần người đó thật sự đáng tin.
"Người đáng tin? Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn một người trong đầu ta. Buổi chiều, Chu bà bà lại đến thăm. Ta hỏi bà:"Chu Văn Uyên sắp về chưa?"
Chu bà bà nói hôm qua đã nhờ người báo tin cho hắn rằng ta bị bệnh. Dự tính hôm nay hoặc ngày mai hắn sẽ trở về.
Đêm đến, cửa viện nhà ta lại vang lên tiếng gõ.
Trễ thế này, ta giật mình, vội vào bếp lấy cây cán bột làm gậy, rón rén đi ra cửa. Nhìn qua khe cửa, ta thấy một bóng người lôi thôi, hóa ra là Chu Văn Uyên.
Ta thở phào, mở cửa viện.
"Nghe nói cô nương bị bệnh, thế nào rồi?"
Ta dẫn hắn vào sân:
"Ta đỡ nhiều rồi. Nhưng ta có chuyện muốn bàn với ngươi. Trông ngươi như vừa chạy về vội, chưa ăn gì đúng không? Để ta làm chút gì đó cho ngươi ăn."
Ta vào bếp nấu một bát mì.
Hắn ngồi trên chiếc ghế nhỏ gần đó, giống như ba năm trước, khi chúng ta cùng nhau nấu thuốc cho Chu bà bà.
Những năm qua, ta và hắn cùng Chu bà bà như nương tựa vào nhau mà sống. Nhưng không biết hắn có đồng ý giúp ta chuyện này không.
Nhìn hắn ăn xong bát mì, cuối cùng ta đã mở lời:
"Ngươi có thể cưới ta không?"
Hắn sững người, một chút vui mừng thoáng hiện trên khuôn mặt, khiến lòng ta có cảm giác khác lạ, nhưng ta lập tức nói thêm:
"Yên tâm, chỉ là thành thân giả. Qua một năm rưỡi hai năm, chúng ta có thể hòa ly. Ta không thể lập nữ hộ, đây là cách tốt nhất lúc này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!