Tôi mắt sáng ngời nhìn anh ấy:
"Tạ Trình Chu, hôm nay anh thật có mắt nhìn!"
Anh ấy không hề khiêm tốn:
"Anh lúc nào mà chẳng có mắt nhìn."
"Đứng dậy thôi, về nhà."
"Lát nữa em xịt thuốc chống muỗi rồi hẵng ra ngoài."
Tôi bị anh ấy nắm tay kéo đi, khách sáo hỏi một câu:
"Anh thật sự không đi à?"
"Không đi. Một đám phụ nữ anh đi làm gì?"
"Ha ha ha ha, anh nói xem có phải anh sợ Phương Dĩnh không?"
Phương Dĩnh, bạn cùng phòng đại học của tôi, nữ phụ số ba trong cuốn tiểu thuyết đó.
Lần đầu tiên tôi đi quán bar là Phương Dĩnh dẫn tôi đi, cô ấy thật sự quá ngầu.
Nữ phụ số ba vốn nên yêu Tạ Trình Chu từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng khi Tạ Trình Chu mời bạn cùng phòng của tôi ăn cơm, Phương Dĩnh đột nhiên trước mặt Tạ Trình Chu nói với tôi:
"Có phải mắt cậu có vấn đề không?"
Tôi: ???
Trân trọng cảm ơn tác giả và nhóm dịch đã đem đến cho chúng ta một bộ truyện hay như thế này.
Tạ Trình Chu giả vờ như không nghe thấy gì, mặt không đổi sắc gắp thức ăn cho tôi.
Đó là lần đầu tiên tôi nghi ngờ về cốt truyện, lần đầu tiên cảm thấy may mắn, thậm chí còn cảm thấy tôi và Tạ Trình Chu có thể có một kết thúc tốt đẹp.
Khi tôi lần đầu tiên không về nhà qua đêm, Phương Dĩnh lén hỏi tôi trong nhà vệ sinh: Bạn trai cậu xử lý cậu chưa?
Tôi không hiểu nên cô ấy dùng tay ra hiệu, tôi đỏ mặt xấu hổ gật đầu.
Phương Dĩnh cười lạnh:
"Anh ấy coi như đạt tiêu chuẩn."
Mặc dù tôi chưa từng than vãn với Phương Dĩnh về Tạ Trình Chu, nhưng Phương Dĩnh luôn sợ tôi chịu thiệt.
Cô ấy nói:
"Tạ Trình Chu nhìn thoáng qua là biết ngay là đồ sở khanh." Cô ấy sợ tôi bị cắm sừng.
Tôi và Phương Dĩnh chơi đến gần mười giờ, Tạ Trình Chu gọi điện thoại hỏi tôi khi nào về.
Tôi ra hiệu cho Phương Dĩnh.
Phương Dĩnh mấp máy môi: Đến nhà tớ.
Giọng Tạ Trình Chu bất lực qua điện thoại: Được thôi, anh biết ngay mà, lại một đêm anh cô đơn rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!