Tôi im lặng một lúc, rồi đưa ô cho anh, anh không nhận, cúi người chui vào ô của tôi, hơn nửa người vẫn ở ngoài, giống như một chú chó ngốc nghếch, mắt ướt sũng nhìn tôi.
Giọng nói không bị tiếng mưa át đi:
"Anh ngoan ngoãn ngồi trong xe, cô ấy gõ cửa sổ chào anh, nói muốn đi nhờ xe anh một đoạn, anh đã từ chối."
Tây Tây ~.
Đúng thật, cửa sổ xe anh đóng kín.
Ngày hôm sau anh đưa tôi đi làm, tôi mới phát hiện ra có một chiếc ô ở ngăn bên cửa xe.
Tạ Trình Chu đánh tay lái, thở dài nói:
"Anh chỉ là muốn em đến đón anh một lần thôi."
"Tuy em ghen nhưng anh thấy hơi vui một chút." Anh ấy lại cười hì hì.
"Lần sau anh sẽ không nói chuyện với cô ta nữa, anh với cô ta có quen biết gì đâu, biết anh có bạn gái rồi mà còn cứ lấn tới, loại người này có phải là không có đạo đức không hả, cũng không biết họ tuyển vào kiểu gì nữa."
Tôi hừ một tiếng.
"Giống Cố Tử Dụ, không có đạo đức." Anh ấy đáp, giọng chua lè.
"Sao anh còn nhắc đến cậu ta nữa vậy?"
Anh ấy cũng hừ một tiếng.
Tạ Trình Chu rất rõ ràng, có bạn gái thì biết giữ khoảng cách xã giao +41.
Tôi và mẹ Tạ Trình Chu cùng nhau đắp mặt nạ.
Tạ Trình Chu chụp cho chúng tôi một tấm ảnh:
"Hai người buồn cười quá."
Mẹ anh ấy liếc mắt nhìn anh:
"Xem da mặt con kìa, thô ráp hết cả rồi."
Anh ấy cúi người ghé mặt sát vào mặt tôi, nghiêm túc hỏi:
"Thật sự thô ráp lắm sao?"
Tôi không cười, sợ mặt nạ nhăn lại, anh ấy ngoan ngoãn đi rửa mặt rồi cũng đắp một miếng sát bên cạnh tôi.
Bố anh ấy bưng cốc giữ nhiệt từ trên lầu đi xuống, cười ha hả:
"Hay là bố cũng nên đắp một miếng nhỉ?"
Bố tôi vui vẻ trêu chọc mẹ tôi, đột nhiên hỏi tôi:
"Dạo này sao con không gọi Trình Chu đến nhà ăn cơm nữa?"
Hai đứa cãi nhau à?
Tôi đùa: Anh ấy dạo này bận.
Sau này mẹ tôi lại khẽ hỏi một lần nữa:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!