Ngày 25 tháng 8 năm 2012,
Mông Phong và Trương Dân đã trở về an toàn, chúng tôi thu được đợt hàng vũ khí đầu tiên. Lâm Mộc Sâm là người rất có dã tâm. Dã tâm của gã sâu kín mà rõ rệt, trầm lặng nhưng nguy hiểm. Khi mọi người ra sức cố gắng để sinh tồn, thì gã lại không cam chịu chỉ vì mục đích sinh tồn.
Nếu tôi đoán không lầm, hẳn là gã mong muốn giành được điều gì đó sau khi đại dịch zombie này kết thúc.
Một quốc gia? Một chính quyền? Nhưng chuyện này rất viễn vông, người của gã còn quá ít, hơn nữa chỉ là những người bình thường vừa mới thu nạp, trước mắt còn chưa đủ năm chục người đàn ông có sức chiến đấu.
Gã bảo Mông Phong và Trương Dân huấn luyện năm mươi người này, bao gồm cả gã.
Bọn họ tụ tập ở bờ sông dựng bia ngắm bắn, buổi sáng theo Trương Dân luyện bắn, buổi chiều thì để Mông Phong huấn luyện họ, trên mỗi chân đeo một túi cát nặng 10kg, trèo núi lội sông rèn thể lực.
Chị Phương Tiểu Lôi lại đưa ra một giả thiết cực kỳ kinh khủng, nhưng Lâm Mộc Sâm chẳng hề bận tâm.
Chỉ có chúng tôi hiểu rằng chuyện kia có ý nghĩa thế nào – bọn zombie đang dần tiến hóa đến mức có ý thức tự chủ.
Vốn dĩ con người có thể tự bảo vệ mình khi dịch zombie bùng nổ bởi vì tất thảy lũ zombie không có khả năng suy nghĩ, bọn chúng hành động hoàn toàn dựa trên bản năng sinh tồn: ăn thịt, tấn công hoặc khác nữa.
Chúng nó chỉ biết chiến đấu đơn lẻ, không biết cách kết hợp với nhau để tấn công, điều này khiến lũ zombie chia năm xẻ bảy. Chỉ cần không đụng phải số lượng zombie quá áp đảo, từng nhóm người nhỏ nếu được trang bị vũ khí thích hợp vẫn có thể tìm đường trốn thoát.
Nhưng một khi giả thiết tiến hóa được chứng minh, chúng ta không thể tưởng tượng được một đội quân zombie có tổ chức kỷ luật, biết cách vây đánh chính diện, đánh du kích có sức chiến đấu ghê gớm nhường nào.
Nếu bọn chúng không đi tấn công loài người nữa, mà chuyển mục tiêu sang các loài sinh vật khác, hậu quả thật không thể tưởng tượng.
Nhật ký của tôi càng viết càng dài, hy vọng tất thảy mọi chuyện sẽ không phát triển đến tình huống xấu nhất…
Lưu Nghiễn. – Một người đứng bên ngoài gõ cửa –
"Ra ngoài cùng huấn luyện."
Lưu Nghiễn đóng lại quyển sổ tay, nhét nó xuống giường, rồi đáp:
"Tôi là nhân viên kỹ thuật cơ mà."
Người nọ lại nói:
"Anh Sâm bảo thế, tất cả mọi người đều phải đi huấn luyện, tập trung ở sân trong."
Lưu Nghiễn đành phải rời khỏi phòng, ngoài hành lang đứng đầy người đang ngóng cổ nhìn xuống dưới. Lâm Mộc Sâm đeo một miếng giáp lót bằng sắt trên vai trái, tay phải nắm dao găm, hơi khom người.
Trước mặt gã là một con zombie!
Lưu Nghiễn không khỏi kinh hãi, cậu trông thấy con zombie nhắm đánh vào Lâm Mộc Sâm, gã nhanh chóng nghiêng người né đi cánh tay của zombie.
Nó lập tức tru lên phẫn nộ, ngoặm chặt lấy miếng lót vai của gã, Lâm Mộc Sâm liền thụi con dao găm lên, Mông Phong lên tiếng cắt ngang: Dừng lại!
Lâm Mộc Sâm gấp rút lộn nhào lách người tránh ra, bọn đàn em vây xung quanh đều trầm trồ ca ngợi.
Mông Phong tức khắc phi lên trước, tung một đá khiến con zombie bay tọt vào trong cũi, hai người đứng bên cạnh cấp tốc đóng cửa lại, dùng xích sắt khóa chặt.
"Dao găm đâm không đúng chỗ." – Mông Phong nhận xét –
"Lực tay vẫn còn chưa đủ, nếu đâm từ dưới cằm lên cần phải xuyên qua gáy của nó, như vậy mới có thể giết chết được."
Dứt lời thì vung tay đáp thẳng lên yết hầu của Lâm Mộc Sâm, dùng sức nhấn tới, đẩy Lâm Mộc Sâm lui mạnh về sau, áp lên bức tường.
Lâm Mộc Sâm gật đầu nói: Đã hiểu.
Mông Phong bèn đứng sang một bên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!