Chương 14: (Vô Đề)

Chắc có không ít bạn thắc mắc sao tự dưng lại lọt thêm một chương 13, thiệt ra là do thiếu sót của mình, down nhầm bản bị cut H, và chương 13 có một đoạn H nóng khô máu bỏng mắt của anh Gà đã bị mình vô tình bỏ qua.

Ban đầu mình định bổ sung thêm vào chương 13 cũ, nhưng ngẫm lại những bạn đã đọc chương 13 rồi sẽ không được cập nhật nên thiệt thòi, cuối cùng post riêng một bài thế này. 

Chân thành cảm ơn bạn Tiểu Tịch đã vì lợi ích của fangirl mà lên tiếng, cung cấp cho mình bản raw đầy đủ❤❤❤

#13...

Mông Phong:

"Em luôn cứng đầu như vậy, chỉ có anh lúc nào cũng bị em ăn hiếp, em không thể dịu dàng một chút thôi à? Giống như tiểu Minh phòng bên ấy? Anh làm nhiều chuyện đến thế, chả lẽ không đáng cho em ngưỡng mộ hay sao?"

Lưu Nghiễn chân thành mà rằng:

"Em thiệt là ngưỡng mộ anh sát đất luôn."

Mông Phong cười nhạt:

"Anh bảo vệ em lây nay, vậy mà một câu cảm ơn em cũng chả thèm nói, nếu không có anh thì em đã sớm đi đời rồi."

Lưu Nghiễn: À, cảm ơn lắm lắm.

Mông Phong:

"Coi đó, cả lúc cảm ơn mà cũng…"

Lưu Nghiễn: "Anh bảo vệ cho em không phải là đạo lý hiển nhiên sao? Anh yêu em, em cũng yêu anh, anh không bảo vệ cho em thì đi bảo vệ ai? Còn em không cho anh bảo vệ, thì phải tự nguyện theo ai đây?

Giống như hai người Trương Dân vậy, nếu một người còn sống người kia sẽ tiếp tục sống sót, mà trong số họ lỡ có một người đã chết, người còn lại sống cũng chẳng có ý nghĩa, loại chuyện thế này còn cần phải cảm ơn hay sao?

Quyết Minh có lúc nào nói cảm ơn với Trương Dân không?

"Mông Phong nghẹn họng."Được lắm, rốt cục cũng chịu thừa nhận là em yêu anh…

"– Mông Phong tiếp tục nói –"Lần này không phải nói chơi đấy chứ?

"Lưu Nghiễn đánh trống lảng:"Mà yêu nhau có nhất thiết phải dính lấy nhau không?

"Mông Phong dứt khoát:"Chuyện đó không quan trọng, anh nghĩ bây giờ anh đủ tư cách rồi.

"Lưu Nghiễn thắc mắc:"Tư cách gì?Mông Phong:Tư cách được làm em!Lưu Nghiễn:Tốt nhất là anh nên đánh nhanh thắng nhanh, không thì Lâm Mộc Sâm lại tới nữa cho coi.Mông Phong tức khí:Gã mà còn đến nữa, anh bắn cho toác đầu!

"Trong phòng bỗng chốc lặng đi hồi lâu, Lưu Nghiễn lên tiếng:"Sao vậy?Mông Phong:Cái gì mà sao vậy?Lưu Nghiễn:Không phải anh muốn qua đây à?Mông Phong:Sao không phải là em qua bên đây?!

"Khi Mông Phong toan đứng dậy thì Lưu Nghiễn đã bước tới chỗ hắn, cậu mặc chiếc áo ba lỗ và quần lót tam giác, cưỡi lên hông của Mông Phong, vươn tay cởi bỏ chiếc quần lính rằn ri của hắn. Hai người trao nhau ánh nhìn chăm chú, Lưu Nghiễn bỗng nói:"Anh hồi hộp kìa."

Mông Phong bị chọc đúng huyệt nổ, nổi giận gầm lên một tiếng, thô bạo áp Lưu Nghiễn xuống giường, hung hăng hôn xuống.

Hắn tùy ý hôn, mút, gặm cắn ngấu nghiến lấy cậu, mãi hồi sau, Lưu Nghiễn xòe tay lùa vào tóc Mông Phong, hành động này phảng phất vỗ về xoa dịu chúa sơn lâm hung bạo, khiến Mông Phong biến thân thành người tình dịu dàng.

Mông Phong say sưa hôn lên khóe môi Lưu Nghiễn, cậu cũng mê mẩn đáp lại nụ hôn nồng của hắn, khi bờ môi rời nhau, Lưu Nghiễn nhìn sâu vào mắt Mông Phong, thấp giọng khẽ hỏi: Nhớ em không?

Mông Phong lặng lẽ gật đầu, cơ thể trần trụi dựa vào tường, vật tượng trưng cho giống đực đương ngạo nghễ dựng thẳng giữa hai chân, song hắn không vội vã tiến vào cậu, mà để cho Lưu Nghiễn ngả lưng vào lòng mình:

"Để anh ôm em một lát."

Lưu Nghiễn ngồi lên bắp đùi săn chắc của Mông Phong, áp lưng mình vào bờ ngực tráng kiện.

"Trước tiên phải hầu hạ ông hoàng con thật thoải mái…" – Mông Phong thì thầm bên tai Lưu Nghiễn, một tay lần lên ngực cậu, bắt lấy đầu nhũ mềm mềm rồi nhẹ nhàng xoa nắn, tay còn lại thì vói vào chiếc quần con mỏng te của cậu, khẽ khàng vuốt dọc vật nhỏ say ngủ trong đó, đoạn khéo léo kéo lộ ra ngoài quá nửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!